Ở Hà Nội, có một đoạn thời gian rất dài, thậm chí tới tận bây giờ, hầu như tất cả các thợ may giỏi đều là đàn ông. Rồi khi đã thành danh thành thạo, đa phần bọn họ sẽ đứng ra tự mở cửa hàng (ngoài Bắc không dùng chữ tiệm) để làm ông chủ. Và giống như các ông chủ hàng phở, hầu hết các ông chủ tiệm may đều khá gia trưởng. Một ông chủ phở lừng danh ở Bờ Hồ đã từng tuyên bố một câu được nhiều ông chủ may tán thưởng, “phụ nữ giỏi lắm thì chỉ thái được bánh, chứ không được phép thái thịt”. Không phải ngẫu nhiên mà các ông chủ này thường đẻ con gái. Bọn họ luôn coi đàn bà là thứ chỉ làm việc vụn như thùa khuyết đơm khuy hoặc lên gấu quần… Mà ngay ở đám khách hàng sành điệu quen thuộc, cũng sâu xa tin rằng, đàn bà cắt cái áo sơ mi còn là khó chứ đừng nói dựng nổi một bộ vét.
Ngoại hình các ông chủ nhà may thành danh thường phảng phất giống nhau. Mắt hấp háy lòe nhòe, ăn mặc tuềnh toàng tới mức nhếch nhác, cho dù nghề của họ là làm đẹp cho người. Quần luộm thuộm rẻ tiền, quanh cổ lòng thòng một cái thước dây đã lấm chấm mấy nốt ố vàng vì nước chè. Những ông chủ may siêu nghề đều biết đo bằng mắt. Nhác thấy mấy quý ông đang loay hoay lúng túng đứng trước chồng chồng xếp vải, họ thường đưa ra những lời khuyên khá chân thành tinh quái sắc sảo. Ông cao thế này thì nên chọn mầu vải này. Ông tròn thế kia thì nên chọn kiểu dáng thế kia. Đến khi may cắt xong xuôi, hóa ra hợp thật. Cái câu thành ngữ thâm thúy “mắt thợ vợ lính” chắc chắn có xuất xứ từ nghề may.
Vào thời bao cấp, rất nhiều “mốt” của thời trang nam (men fashion) đều do các ông thợ may tài hoa ở Hà Nội bay bướm sáng tạo ra. Ở hồi ấy, hiếm hoi mới có mấy quyển “các ta lô” thời trang Tây được thỉnh thoảng dấm dúi cầm về từ Đông Âu. Phần lớn đám đàn ông mê ăn diện đều hóng hớt kiểu dáng quần áo từ lác đác phim ảnh. Họ cứ mơ hồ bê nguyên như thế tới tả cho ông chủ nhà may quen. Ông này vừa nghe vừa lấy cái mùi xoa lau mắt toét, gật gù. Hiểu rồi, có nghĩa là sơ mi cổ Đức đúng không. Còn cái vệt nổi đấy là “nẹp bong”, khó quái gì đâu. Quần ống loe thì quá dễ, tôi mở thêm cho cậu hẳn 5 phân. Cái áo cái quần may xong, khách hàng cầu kỳ sững sờ tự ngắm nghía trước gương, sao thấy mình giống tài tử Đây A Nốp người Bun của phim truyền hình “trên từng cây số” đến thế. Tất nhiên tiền công có cao hơn một chút, miếng vải mình cầm đến có bị bớt một chút. Nhưng mà có sao, “thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ” cơ mà. Có lẽ từ tứ của thành ngữ này mà một nhà văn trẻ đã viết truyện ngắn “Thợ may” khét tiếng nhận giải cao năm 1989. Có một ông may rất giỏi ở Khâm Thiên, khách hàng đông lắm. Ông ta may đẹp nhưng hay gạn vải của khách, nhất là ở phần đũng quần. Ông ta khát khao con giai và sinh hạ được một thằng bé dĩnh ngộ vô ngần. Hiềm một nỗi “chim” của nó cực bé, xinh xắn vừa đúng chỗ đũng mà ông ta hay ăn bớt. Rất nhiều độc giả tin là câu chuyện có thật. Đành lòng vậy, cầm lòng vậy, nghề nào mà chẳng có nghiệp (karma).
Con giai Hà Nội, đặc biệt ở vào cái thời bao cấp ăn diện vất vả, thì đa phần đều xun xoe, cố quen thân một ông thợ may. Ngày nay, thời trang nam may sẵn tràn ngập, những ông thợ giỏi gần như tuyệt truyền. Chao ôi, “những người muôn năm cũ. Hồn bây giờ ở đâu”.
Ngoại hình các ông chủ nhà may thành danh thường phảng phất giống nhau. Mắt hấp háy lòe nhòe, ăn mặc tuềnh toàng tới mức nhếch nhác, cho dù nghề của họ là làm đẹp cho người. Quần luộm thuộm rẻ tiền, quanh cổ lòng thòng một cái thước dây đã lấm chấm mấy nốt ố vàng vì nước chè. Những ông chủ may siêu nghề đều biết đo bằng mắt. Nhác thấy mấy quý ông đang loay hoay lúng túng đứng trước chồng chồng xếp vải, họ thường đưa ra những lời khuyên khá chân thành tinh quái sắc sảo. Ông cao thế này thì nên chọn mầu vải này. Ông tròn thế kia thì nên chọn kiểu dáng thế kia. Đến khi may cắt xong xuôi, hóa ra hợp thật. Cái câu thành ngữ thâm thúy “mắt thợ vợ lính” chắc chắn có xuất xứ từ nghề may.
Vào thời bao cấp, rất nhiều “mốt” của thời trang nam (men fashion) đều do các ông thợ may tài hoa ở Hà Nội bay bướm sáng tạo ra. Ở hồi ấy, hiếm hoi mới có mấy quyển “các ta lô” thời trang Tây được thỉnh thoảng dấm dúi cầm về từ Đông Âu. Phần lớn đám đàn ông mê ăn diện đều hóng hớt kiểu dáng quần áo từ lác đác phim ảnh. Họ cứ mơ hồ bê nguyên như thế tới tả cho ông chủ nhà may quen. Ông này vừa nghe vừa lấy cái mùi xoa lau mắt toét, gật gù. Hiểu rồi, có nghĩa là sơ mi cổ Đức đúng không. Còn cái vệt nổi đấy là “nẹp bong”, khó quái gì đâu. Quần ống loe thì quá dễ, tôi mở thêm cho cậu hẳn 5 phân. Cái áo cái quần may xong, khách hàng cầu kỳ sững sờ tự ngắm nghía trước gương, sao thấy mình giống tài tử Đây A Nốp người Bun của phim truyền hình “trên từng cây số” đến thế. Tất nhiên tiền công có cao hơn một chút, miếng vải mình cầm đến có bị bớt một chút. Nhưng mà có sao, “thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ” cơ mà. Có lẽ từ tứ của thành ngữ này mà một nhà văn trẻ đã viết truyện ngắn “Thợ may” khét tiếng nhận giải cao năm 1989. Có một ông may rất giỏi ở Khâm Thiên, khách hàng đông lắm. Ông ta may đẹp nhưng hay gạn vải của khách, nhất là ở phần đũng quần. Ông ta khát khao con giai và sinh hạ được một thằng bé dĩnh ngộ vô ngần. Hiềm một nỗi “chim” của nó cực bé, xinh xắn vừa đúng chỗ đũng mà ông ta hay ăn bớt. Rất nhiều độc giả tin là câu chuyện có thật. Đành lòng vậy, cầm lòng vậy, nghề nào mà chẳng có nghiệp (karma).
Con giai Hà Nội, đặc biệt ở vào cái thời bao cấp ăn diện vất vả, thì đa phần đều xun xoe, cố quen thân một ông thợ may. Ngày nay, thời trang nam may sẵn tràn ngập, những ông thợ giỏi gần như tuyệt truyền. Chao ôi, “những người muôn năm cũ. Hồn bây giờ ở đâu”.