Trong một nghiên cứu được thực hiện trong 25 năm qua, chúng tôi tin rằng mình đã khám phá ra một điều bí ẩn - Tây Ban Nha. Cụ thể hơn: Khi hỏi những tín đồ rượu vang Tây Ban Nha, chúng tôi thường chỉ nghe nhắc đến hai (vâng, hai) nhà sản xuất đáng kính: Vega Sicilia và Pingus. Giờ đây, hai thương hiệu nổi tiếng xứ Ribera del Duero này chắc chắn xứng đáng nhận được nhiều lời tán dương, nhưng việc dân sành rượu chỉ có thể kể ra được vài cái tên ít ỏi như vậy so với cả tá nhà sản xuất rượu danh tiếng của quốc gia lớn thứ tư châu Âu (theo khu vực) thì quả là... thật kỳ lạ.


Là quê hương của hơn 100 vùng sản xuất vang, Tây Ban Nha nổi tiếng với vang đỏ, trắng, hồng và sủi xét về cả chất lượng lẫn giá cả. Chỉ hai vùng sản xuất vang, Rioja và Priorat, là đã nhận được danh hiệu cao nhất, D.O.Ca. (có nghĩa là “tên xuất xứ đủ tiêu chuẩn”), cao hơn một mức so với cấp độ 68 D.O. (“tên xuất xứ”) vốn là xương sống của ngành công nghiệp rượu vang Tây Ban Nha. Trong 20 năm qua, bán đảo Iberia cũng đã cho phép các loại rượu vang có chất lượng cao được dán nhãn vino de pago (V.P.) đặc biệt để biểu thị khu vực độc quyền được giới hạn phạm vi của vùng sản xuất rượu vang. Với những yêu cầu nghiêm ngặt về giống nho, thời gian ủ rượu, nồng độ cồn và thậm chí cả trọng lượng nho trên một héc-ta, đất nước này cam kết nghiêm túc bảo vệ chất lượng và danh tiếng sản phẩm rượu vang của mình.


Tây Ban Nha là một trong ba nhà sản xuất rượu vang hàng đầu thế giới, sau Pháp và Ý, nhưng bạn sẽ không biết điều đó vì quốc gia này không có đại diện tại nhiều cửa hàng rượu và nhà hàng.


Ngoài các quy tắc, quy định và tên viết tắt, tất nhiên chỉ có đặc tính và chất lượng của vang trong chai là quan trọng. Hẳn nhiên, không thể phủ nhận chất lượng của vang Tây Ban Nha. Chúng tôi tin rằng Burgundy là khu vực duy nhất trên thế giới sản xuất ra rượu vang đỏ và vang trắng có chất lượng tương đương nhau, và Tây Ban Nha cũng cung cấp nhiều loại nho đỏ như Tempranillo, Garnacha, Mencía, Monastrell và nho trắng như Albariño, Verdejo, Viura và Godello.


Chúng tôi đã có tới hơn 20 năm sống ở Tây Ban Nha và đã từng vi hành đến tất cả các vùng sản xuất rượu vang lớn của đất nước này, nhưng không thể hiểu tại sao vang xứ này lại không được biết đến nhiều hơn ở Hoa Kỳ, đặc biệt là đối với dân ghiền vang nghiêm túc. Đối với những người sưu tập vang đỏ, hãy thử tìm kiếm những chai như Torres Reserva Real, Mauro Terreus, Valduero Una Cepa Premium, Muga Aro, Vatan Arena và Sierra Cantabria Amancio. Còn với những ai thích “gom” vang trắng, hãy thử Campo Eliseo Harmonía, Resalte Albillo Mayor hoặc Granbazán Limousin Albariño.


Nhiều loại vang Tây Ban Nha vẫn “chất” hơn so với các sản phẩm tương tự từ một số nước nổi tiếng về vang ở châu Âu. 


Điều đó nói lên rằng, thật dễ hiểu tại sao vang Tây Ban Nha không có được danh tiếng như vang Pháp hay Ý. Các nhà sản xuất vang đến từ những quốc gia có phong cách ẩm thực sẽ dễ dàng giành được vị trí trên thị trường xuất khẩu. Nước Mỹ từ xa xưa đã là quê hương thứ hai của người nhập cư Ý, và cùng với đó là truyền thống về các nhà hàng Ý. Theo thời gian, những không gian này đã phát triển từ cơ sở kinh doanh “sốt ớt đỏ” thành nhà hàng cao cấp phục vụ ẩm thực Ý cao cấp của vùng. Tương tự, mối quan hệ của nước Mỹ với rượu vang Pháp đã được hưởng ưu đãi từ thời của Nhóm lập quốc Hoa Kỳ. Gần đây hơn, những người lính Mỹ đóng quân ở Pháp trong Thế chiến thứ hai đã trở về nhà với niềm khao khát ẩm thực Gallic. Các nhà hàng Pháp đã trở thành hình ảnh thu nhỏ của phong cách ẩm thực sang trọng, ngay cả khi chúng là những quán rượu nhỏ phục vụ món súp hành tây và bít tết. Từ sau thời hậu chiến cho đến Phán quyết Paris năm 1976, người Mỹ đã say mê rượu vang Pháp, và tình yêu ấy vẫn tiếp tục như vậy cho đến nay.


Trong khi đó, sự cai trị độc tài cho đến khi Francisco Franco qua đời vào năm 1975 đã không củng cố được hình ảnh của Tây Ban Nha như một điểm đến du lịch. Trong lịch sử, người Tây Ban Nha thích di cư đến Nam Mỹ, Trung Mỹ và Caribe hơn là chuyển đến Hoa Kỳ, vì vậy xứ cờ hoa thiếu hẳn ảnh hưởng của Tây Ban Nha đối với ẩm thực và văn hóa. Chỉ trong 20 năm qua, món ăn Tây Ban Nha mới được phổ biến khắp đất nước này, đặc biệt là ở các thành phố, thông qua các quán bar tapas. Mặc dù nghi thức các buổi tối thường nhật là đứng bên những chiếc bàn cao, việc ăn tối với những chiếc đĩa nhỏ kết hợp với rượu vang là ý tưởng của chúng tôi về một khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng nó không nâng cao khái niệm bữa ăn ngon đi kèm với rượu vang hảo hạng. Trên thực tế, toàn bộ trải nghiệm này củng cố ý tưởng coi món ăn Tây Ban Nha là thú vị nhưng cuối cùng lại không quan trọng.


Tây Ban Nha là một trong ba nhà sản xuất rượu vang hàng đầu thế giới, sau Pháp và Ý, nhưng bạn sẽ không biết điều đó vì quốc gia này không có đại diện tại nhiều cửa hàng rượu và nhà hàng. Hãy nhìn vào các lựa chọn từ Pháp, Ý và California và so sánh chúng với các lựa chọn khiêm tốn của Tây Ban Nha. Một phần nguyên nhân nằm ở những người bản xứ khát vang: Chỉ có 60% rượu vang Tây Ban Nha được tiêu thụ nội địa. Nhưng chúng tôi chỉ đơn giản là không làm phần việc của mình. Trong khi 16,4% rượu vang Tây Ban Nha được xuất khẩu sang Anh thì người Mỹ chỉ tiêu thụ 10,4%, tuy nhiên dân số của Mỹ lại đông hơn gấp 5 lần. Loại rượu vang Tây Ban Nha được sử dụng rộng rãi nhất ở Mỹ là Cava; bất chấp danh tiếng “rẻ và vui vẻ”, Cava vẫn đang trên đà bứt phá. Số lượng vườn nho đơn và Cavas vintage đang ngày càng tăng, đặc biệt là kể từ khi D.O. đã cập nhật các quy tắc của mình vào năm 2021.


Trong nhiều năm, chất lượng/mức giá của vang Tây Ban Nha luôn được ca ngợi, nhưng giá hiện đang tăng do các nhà sản xuất rượu tập trung vào việc đóng chai một vườn nho, sản xuất vi mô và rượu thủ công theo mẻ nhỏ. Tuy nhiên, nhiều loại vang Tây Ban Nha vẫn “chất” hơn nhiều so với các sản phẩm tương tự từ các nước láng giềng châu Âu, và điều này khiến chúng trở thành những chai vang hoàn hảo hơn trong bộ sưu tập của bạn.